Sunday, July 8, 2018

AI LÀ LINH BÚT NHÂN?


Giwho.com 9/7/2018

Lá thư Thiên đàng số #6360, ngày 25/6/2018

Thiên Chúa phán:

Bạn yêu dấu, hãy yên chí là, trải nghiệm Linh bút không phải là một thông điệp mà tự bạn có thể tập hợp lại được. Viết Linh bút giống như là một thông điệp mà nhẹ nhàng chạm tới bạn, một người mà giống như bạn đấy. Lời của Tôi tự “tuôn ra” từ bạn, và sau đó, bạn được phong là Linh Bút Nhân, một người nhận thông điệp từ Thượng Đế, một người được Thiên Chúa ban phước, cũng như là Người mà ban phước cho Thiên Chúa. Điều gì làm nên một người đầy tớ của Thượng Đế nếu không phải là một phước lành? Điều gì làm nên Thiên Chúa nếu không phải là người đầy tớ?

Với viết Linh Bút, tất cả những gì bạn cần phải làm là nhẹ nhàng nắm lấy những cảm giác về suy nghĩ hay điều muốn bày tỏ của Tôi. Có đôi khi, suy nghĩ của Tôi có thể tuôn ra từ bạn mà không gì có thể ngăn cản nổi, như thể không có gì ngăn cách suy nghĩ của Tôi và bạn, cứ thế nhận nó mà thôi.

Hãy giữ ở trong tâm và trong trí của bạn rằng viết Linh bút chẳng có gì to tát cả. Khi mà bạn thức dậy vào buổi sáng và nghe tiếng chim hót, chẳng có ai nghĩ bạn là phi thường vì nghe thấy tiếng chim hót cả. Giống như khi Tôi nói điều này, nó cũng giống như là chia Nhất Thể [nguyên văn “Oneness”] ra thành hai vậy. Điều này không khiến cho bạn thất vọng, không một chút nào cả. Nó cũng giúp bạn dễ lĩnh hội cũng như giữ cho bạn đơn giản và thanh lịch, và sẵn sàng.

Một cách tự nhiên, hãy hiểu rằng khi mà những suy nghĩ của Tôi đến với Tôi lần đầu tiên, Tôi không có ý tưởng rằng Tôi đặt mình ở “ngôi cao”.

Nói rộng ra, những ngôn từ mà tới từ Tôi có thể thông thái và mới mẻ; ý nghĩ của Tôi thực ra đơn giản và không màu mè. Chúng ta không cần phải “tâng bốc” nhau. Chúng ta vui vẻ. Chúng ta yêu, Chúng ta “vui từ bên trong” [ẩn nghĩa trong ngôn ngữ tiếng Anh của “enjoy”: “in joy”, hay là Nguyễn Du đã có câu thơ phản ảnh một sự thật trong sống “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”; vậy nhưng, nói đi cũng phải nói lại: “Người vui thì chẳng cần gì cũng vui”], Chúng ta mỉm cười, Chúng ta rộn ràng sung sướng, tuy vậy Chúng ta không “phát cuồng” với những tràng pháo tay cho Chính Mình. Chúng ta đơn giản. Những Linh Bút Nhân thì không cần phải “đấm ngực thùm thụp” như Tarzan có thể đã từng làm đâu.

Nhất Thể viết Linh bút. Chúng ta vui vẻ. Chúng ta khiêm nhường, nhưng chúng ta không khúm núm. Chúng ta không tạo ra “sản phẩm” kiểu như vậy, Chúng ta không nói kiểu khúm núm, nhưng chúng ta cũng không để cho Cái Tôi Vị kỷ nói thay mình.

Viết Linh bút không giống như là bạn mua một chiếc xe hơi mới và chờ nghe ai đó tán thưởng. Cũng không phải là bạn nghiêm khắc với chính mình về việc thư giãn khi viết Linh bút. Chỉ có thư thái mới có thể viết Linh bút được. Không có gì “đao to búa lớn” ở đây cả. Tôi nghĩ là bạn đã hiểu ý Tôi rồi đó!

Có một số điểm “hay ho” mà tôi muốn đưa ra ở đây và ở đó. Đúng thế, bạn vinh danh Tôi và thế giới khi mà bạn viết Linh bút, ở khía cạnh khác, bạn đơn giản chỉ đang “chép chính tả” mà thôi. Hãy tận hưởng tất cả niềm vui từ quy trình đơn giản này, và cũng đừng khệnh khạng và ngúng nguẩy như con mèo đang làm dáng. Bạn đơn giản là phản chiếu lại chính mình, trong tất cả sự ngây thơ vô tội [hay là “in no sense”: “trong vô thức”], lắng nghe. Bạn không cần quá khiêm nhường, cũng không cần phải quá khoe khoang về viết Linh bút. Bạn khoe khoang về việc viết Linh bút như thể có một đôi khuyên tai mới để làm gì?
Viết Linh bút là một tài năng mà bạn tự ban cho chính mình. Thượng Đế thì không chỉ “dành riêng” cho một số “người được chọn”. Tôi dành trải nghiệm khiêm nhường của viết Linh bút cho tất cả mọi người.

Và đương nhiên, viết Linh bút là một năng lực kỳ diệu. Hãy phấn khích về điều đó. Bạn yêu dấu, cho phép Tôi được tự hào về bạn. Hãy vui lên. Hành trình đến với viết Linh bút là cho tất cả mọi người. Trải nghiệm Linh bút không phải là của [riêng] bạn. Bạn biết rằng viết Linh bút không mang lại thêm cho bạn đặc ân nào cả. Tự thân viết Linh bút chính nó đã là một sự ban phước đặc biệt.

Chúng ta có thể nhìn vào viết Linh bút giống như là nuôi một em bé vậy. Người mẹ và người cha thì đón chào em bé. Họ bị cuốn vào niềm hạnh phúc. Đúng thế, vô cùng hạnh phúc. Cùng lúc đó, cha mẹ nhận ra em bé là một món quà được trao cho họ. Em bé cứ thế mà đến với họ. Đó là, bạn đón chào em bé đó đến từ Thiên Chúa. Em bé là đứa con của Thượng Đế[ẩn nghĩa trong ngôn ngữ tiếng Việt của “con người”: tức là “con của Người”], cũng giống như bạn vậy. Bạn được ban phước. Chúng ta được ban phước.


Dịch: Tùng Phan.





No comments:

Post a Comment