Hội
đồng Arcturian qua Daniel Scranton, ngày 11 tháng 5 năm 2018
Giwho.com 14/6/2018
“Các
bạn luôn là những người đã sáng tạo nên tất cả
những trải nghiệm của chính mình. Điều mà bạn thức
tỉnh với sự thật rằng đó luôn luôn chính là bạn, và
tiếp tục sẽ là bạn, [chính bạn là người đã chọn
tất
cả
những gì
mà bạn
đang trải nghiệm] và bây giờ bạn có những công cụ
cần thiết để sáng tạo ra một cách có ý thức những
gì bạn muốn để trải nghiệm. Nếu bạn đang trải qua
một điều gì đó khác với những gì bạn muốn [ví dụ
một số cảm xúc tiêu cực, nặng nề như: buồn bã, tức
giận, tự ti...], trước tiên bạn cần phải thừa nhận
rằng đây là sáng tạo của chính bạn [có thể bạn
không tin vì bạn không còn nhớ về “nguyên nhân”,
nhưng Vũ trụ luôn mang đến “kết quả” dựa vào điều
bạn đã chọn, dường như từ tiền kiếp, để hiểu rõ
hơn bạn có thể tham khảo nội dung Chương
4: Định mệnh và Luật nhân quả
trong
cuốn sách Sự thật Vĩ đại của tác giả Nguyễn Ngọc
Thuận: http://giwho.com/vi/chuong-4-dinh-menh-va-luat-nhan-qua/].
Đây là một bước rất quan trọng [để giành lại quyền
chủ
động].
Bởi vì nếu bạn vẫn giữ niềm tin rằng có ai đó hoặc
một nhóm nào đó đang làm điều này với bạn, khiến
bạn bị như vậy, mà không có sự cho phép của chính
bạn, thì bạn vẫn bị mắc kẹt trong sự lặp lại của
cái trí rằng “tôi là nạn nhân”, và điều đó sẽ
tiếp tục giữ bạn lại ở trạng thái hiện hữu đó,
và bạn sẽ cứ tiếp tục [để Vụ Trụ] tạo ra những
tình huống xuất hiện như thể bạn là nạn nhân [vì bạn
vẫn quyết định điều đó, dù là trong vô thức].
Vì
vậy, thay vào đó, bạn có thể sẽ muốn chịu trách
nhiệm về những gì bạn đang phải đối diện như là
sáng tạo của chính bạn. Thứ hai, bạn muốn lưu tâm đến
hoàn cảnh/tình huống mà [có vẻ như] tự nhiên xảy đến
với bạn. Phản xạ “gõ bánh chè” [phản xạ ngay lập
tức] của bạn là gì? Hãy nhận thức được cảm xúc
này và không cố gắng để chạy trốn khỏi nó. Đừng
giảm thiểu nó. Đừng quét nó xuống “dưới gầm
giường”. Đừng làm mờ nó, hoặc buộc nó câm lặng,
bất kể điều gì, kể cả việc không suy nghĩ về nó
của bạn. Kiểm soát suy nghĩ của mình là cách bạn hay
dùng để chạy trốn khỏi cảm xúc thực của chính bạn.
Vì vậy, hãy để bản thân cảm nhận những gì bạn đang
cảm thấy, một cách tự nhiên, trong tình huống này [“Let
it be”, dù nó là không dễ dàng, đối diện thì đòi hỏi
sự dũng cảm nhiều hơn là chạy trốn, và đổ trách
nhiệm].
Bước
tiếp theo: hít thở. Kế
tiếp:
quyết định những gì bạn muốn để cảm thấy trong
thời điểm này [không ai có quyền bắt bạn tiếp tục:
buồn bã, tức giận, tự ti…, hãy chủ động đưa ra lựa
chọn trạng
thái
mà
bạn muốn mình sống với]. Đây là nơi mà bạn bắt đầu
truy cập trạng thái tần số cao của tâm
hồn.
Trạng thái tần số [tâm hồn] có thể rất giống với
cảm xúc ở chỗ bạn gọi nó cùng cái tên mà bạn đặt
cho cảm xúc, [những
cảm xúc tích cực như “mừng, vui, hạnh
phúc”
thường có tần số cao, thanh nhẹ, ngược lại cảm xúc
tiêu cực “giận, buồn, ghét” thường có tần số
thấp, nặng trược].
Nhưng bạn sẽ cảm nhận trạng thái tần số giống như
là sự rung động, như là một cảm biến vậy. Đó là
một phiên bản nhẹ nhàng hơn của cảm xúc, và bạn sẽ
giữ tần số rung động cao đó. Bạn sẽ hít vào. Bạn sẽ
thở ra.
Và
sau đó bạn sẽ nhận ra rằng bạn đã hoàn thành công
việc của mình. Và bạn có thể làm điều này ở bất
cứ nơi nào. Không có điều gì đặc biệt phải xảy ra
để bạn lưu ý rằng bạn đang ở đâu, hay bất kỳ lúc
nào để chạy quy trình này . Vì vậy, chúng tôi đánh giá
cao công việc bạn đang làm và chúng tôi mong muốn được
kết nối với tất cả các bạn một lần nữa.”
Dịch:
Tùng Phan
No comments:
Post a Comment